Xưa kia, khi đồi núi vùng Thái Nguyên còn rậm rạp, cheo leo. Hổ beo đi lại suốt ngày. Có một ngày người dân làng Tân Cương tỉnh dậy thấy ở bìa rừng đầu làng có xác một con ngựa bị hổ ăn thịt, bỏ lại phần ruột và xương xẩu. Một người dân đêm trước đã mộng một giấc mơ kỳ lạ. Khi thấy xác con ngựa bị hổ vồ, ông liền moi từ bụng ngựa thứ lá xanh non đem sao khô bằng chảo gang, rồi pha hãm uống thì thấy sảng khoái, người ốm uống thứ trà này liền khỏe, kẻ khờ uống trà này bỗng chốc khôn lanh.
Thấy vậy, mọi người thi nhau tổ chức thành từng đoàn vào núi kiếm thứ trà tân cương Đinh Ngọc quý hiếm đó. Tuy nhiên, mấy đoàn đi thì đoàn bị hổ vồ, đoàn bị đói khát, có đoàn nhìn thấy thứ trà diệu kỳ đó nhưng giữa đồi núi cheo leo không thể nào mà hái được. Cuối cùng, họ trở về tay trắng. Rồi lại nghĩ cách bỏ đói những con ngựa và cho nó lên núi ăn thứ trà đó, rồi chiều về mổ bụng nghựa lấy trà sao lên. Cũng có kẻ lại huấn luyện mấy chủ khỉ tinh ranh lên núi hái chè tân cương Thái Nguyên, trong chục con cũng được 1, 2 con mang được chiến lợi phẩm về, còn lại chúng tếch luôn vào rừng xanh, mất luôn cả khỉ!
Quan cai quán xứ Thái Nguyên nghe thấy có loại trà quý như thần dược liền cho quân xuống tìm hiểu. Khi được bẩm tâu về loại trà quý, biết chúa Trịnh mê trà, quan liền lệnh cho làng đó phải chuẩn bị 10 gói trà quý để tiến vua. Lệnh quan ban xuống, cả làng răm rắp nghe theo. Trà được đưa vào cung, Trịnh Sâm lúc đó đang lâm bệnh, mặt mày ủ rũ như lá chuối gặp lửa. Vừa nghe tiếng có trà ngon, chúa liền yêu cầu mang vào, đồng thời sai lính lên suối ngọc lấy nước về để pha trà, quân lính tức tốc phi lên suối Ngọc ở đỉnh núi Tản lấy nước suối cho vua.
Sau những nghi thức pha trà đầy quan cách, cầu kỳ của chúa Trịnh, chúa mời các quan nhân cùng thưởng vị trà quý. Vừa nhấp ngụm thứ nhất, vua thấy trong người khỏe mạnh, minh mẫn, mọi mệt mỏi tan biến, bệnh tật cũng không còn. Sướng quá, chúa uống chén thứ hai, thấy tâm hồn như thả giữa trời đất trong xanh với đất rộng sông dài long lanh đáy nước. Giữa thảm cỏ xanh, ngọn gió xuân ỡm ờ tán tỉnh khóm cây ven rừng, bên vách núi, thác đổ xuống râm ran nghe xa như tiếng đàn đá trầm vang.
Quan văn nhấp ngụm trà chợt thấy cả mùa hạ tuổi thơ ùa về với tiếng côn trùng ếch nhái rỉ rả, tiếng mua rào mùa hạ và bong bóng nước mênh mang trên con đường quê thủa nào. Quan võ nhấp ngụm trà quý, chợt thấy tiếng vó ngựa sải bước trên chiến trường hí vang trời, tiếng quân lĩnh đại thắng, tiếng gươm đao chạm vào nhau nảy lửa, rồi tiếng reo thắng trận…
Cô công chúa Thanh Trà nhấp chén trà thấy khu vườn trong cung bỗng chốc hóa khu rừng lãng mạn, hệt gã tình nhân với đôi mắt bí ẩn, đầy khao khát. Xa xa, một đám mây trắng hồng như má thiếu nữ sà đến. Bướm bay rập rờn, đàn chim tíu tít nô đùa bên những vạt nấm rừng vừa bung nở.